làm … Thôi con ở nhà cố gắng … – Không được đâu mẹ à. “nó” quen phải có mẹ rồi. – nói rồi tôi chỉ xuống thằng em đang biểu tình. Mẹ tôi, quen với cái việc đấy rồi, mẹ vỗ vỗ vào nó mà thủ thỉ: – Mẹ cũng không còn cách nào khác đâu, con phải cố chịu thôi, về nhà mẹ hứa sẽ bù cho con.. nhé. Thấy mẹ vỗ về như thế, tôi nghe cũng xiêu lòng, lúc mẹ về thì chắc sướng lắm đây… nghĩ thế nên tôi không cố nài mẹ nữa, cái đầu thông minh của tôi đã nghĩ ra 1 kế hoạch mới, tôi mới giả vờ buồn rầu dặn mẹ: –