không sao kiềm chế được lòng mình nữa. Đức, con hãy hiểu và tha lỗi cho mẹ nhé. – Đương nhiên con hiểu. Mẹ, con thực sự rất yêu mẹ. Sau này, để con thay cha thoả mãn cho mẹ nhé – vừa hôn liếm những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt của mẹ, tôi vừa nói. – Nhưng chúng ta là mẹ con. Sao có thể làm vậy được, đó là loạn luân, là tội lỗi – mẹ vẫn cố tìm lí do. – Mẹ, đừng đặt nặng vấn đề quá, chỉ cần chúng ta thấy vui là được rồi. Hơn nữa, nếu chúng ta không nói thì làm sao có người biết. Nói