đâu cho nên nước nôi vẫn còn dư thừa, chỉ chờ có dịp nà tuôn ra thôi. Thằng Sung càng nghe ả nói huyên thuyên, càng mừng như mở cờ trong bụng. “Bà này là thứ mẹ đây, có mà thoát khỏi tay mình” – Hắn nhủ thầm. Chờ cho trống ngực đánh thình thịch tạm lắng xuống, hắn lắp bắp hỏi như muốn hụt hơi: – Vậy chị muốn phục… phục vụ… gì cho em đây, khi chị ở với em hở chị? Ả nguýt dài: – Thì làm việc nhà như Ô sin ấy, nấu ăn, quét dọn, giặt giũ… vân vân và vân vân. Còn cái chuyện địt đéo thì nếu cậu