nhàng, rồi lại đưa ra. Em nhăn mặt dần, không còn là tiếng thở mạnh như đang nứng, mà cảm giác đau, làm em nhăn nhó hơn. Tôi cảm thấy em đang cố gắng vì tôi, nên khi cái lỗ dần ôm được thằng bé của tôi, thì tôi giữ lại ở trong lâu hơn một chút. Để cơ thể em làm quen. Tôi khẽ hỏi han em, thì em bảo em cố được, lúc nào đau quá em sẽ bảo tôi. Thế là nó cũng ôm được hết cái đầu khấc, nụ hôn vẫn là chất xúc tác cho chúng tôi, sau mỗi lần em nhăn mặt lên. Rồi tôi nhổm dậy hơn, đẩy mạnh hơn vào. Em