cao cỗ đầy với chén ngọc đũa ngà. Cho nên trưa nào tôi cũng bắt ông phải phục dịch tôi cho bằng được. Tôi nhỏ lắm so với thân hình nở nang vạm vỡ của ông. Nằm dưới ông, tôi mất hút. Tôi lạc vào giữa hai cánh tay to bạnh của ông, lạc vào vũng tối thui của toàn thân ông bao phủ. Nhất là con cặc của ông. Tưởng là chẳng bao giờ nó vào được lồn tôi, mà rồi xem ra vẫn còn thiếu. Từ trước đến giờ, tôi vẫn nghĩ là mấy đứa bạn tôi: Con Sào, Con Đào, con Xiểm là lũ nai vàng ngơ ngác. Nhưng tôi lầm. Tôi lầm