mực nào tả xiết được cái vẻ đẹp của mẹ tôi nữa… Mẹ đứng đó, trắng ngần, tinh khiết như sương mai… Mẹ ngại ngùng đứng trước cửa, hai tay đang co lại vì thời tiết buổi tối có hơi lạnh. Tôi nuốt nước bọt, mẹ tôi đẹp quá, đẹp như thần tiên, trên đời này còn ai đẹp bằng mẹ nữa chứ – tôi thầm nghĩ. Thấy tôi ngồi ngẩn ngơ ở trên giường, mẹ tôi nhíu mày, thỏ thẻ nói: – Thế không cho mẹ vào à ? Ôi, lúc đấy thằng tôi cảm thấy hối hận, thấy có tội nặng đáng bị tru di cửu tộc vậy. Mặt xấu hổ, tôi vùng