bản thân mình. Hình như ông trời cũng thấu hiểu lòng tôi, mưa rất to và dữ dội, kéo dài hơn 3 giờ và cũng là thời gian mà tôi ngâm mình dưới cơn mưa xối xả. Tôi đi lang thang trên đường cùng cái côn nhị khúc của mình Tôi không nhớ rõ là tôi đi điên được bao xa, chỉ nhớ là đi gần hết đường Nguyễn Thị Minh Khai. Mọi người dường như tránh xa tôi ra vì họ cẩm nhận được là tôi đang điên. Tôi chợt dừng bước khi một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu của tôi: chính em là người đã giang rộng cánh tay chào