bị lạnh tìm được chăn ấm. Khuôn mặt cứ dụi dụi vào vùng ngực đầy đặn của mẹ. Cô nhận ra mình không mặc áo con đi ngủ. Nó lại tiếp… – Mai mình đi ăn phở bò đi mẹ, trời này mà ăn bát phở nóng thì thích không gì bằng. – Ừ, mai mình đi ăn phở bò nhì, cục cưng của mẹ muốn ăn quán cô Huệ hay ăn quán gần trường? Như một thói quen, cô vừa hỏi vừa đưa tay lên vuốt ve mái tóc của con trai. Đáp lại cũng là ánh mắt trìu mến đến ngập tràn dịu ngọt, long lanh đẹp như hạt sương đầu đông. Có cái gì đó làm cô