nay khác thế, đẹp trai hơn mọi khi – “đù má nhà nó…”. Con mẹ tôi, chẳng thấy thương tôi gì cả, lúc nhìn tôi mẹ chỉ chực phá lên cười, ức ơi là ức, các bác phải hiểu cái tình trạng của tôi lúc nó thế nào, nó ứ nghẹn ở trong cổ, muốn phát tác lắm mà không được. Tinh trùng thì dồn nén 2 hôm rồi không giải tỏa, ức chế làm sao, nhưng lỡ thề rồi… Sáng sớm hôm sau chúng tôi đi ra chợ chơi 1 lần cuối, chụp ảnh chung trước cái nhà thờ rồi lục tục lên xe ra về… Tôi hậm hực cả buổi sáng hôm đấy làm mẹ tôi