không có gì, rồi giờ lại như rơi vào vực thẳm. Cái thương trường, cái lòng tham, sự bẩn thỉu của mỗi người đấy. Nó có phơi bày đâu, hình hài các vị ấy luôn lộng lẫy, hình tượng các vị ấy luôn cao cả… nhưng cái tâm thì đúng là chẳng ai lường được. Uống cạn chén trà đầy, tôi bảo chị rót cho em chén nữa. Mặc dù giọng càng đắng lại, trong đầu tôi hiện lên từng thứ từng thứ một. Cảnh tượng thật hãi hùng. Rồi chuyện của chị? Sao chị phải dính vào thế hả? Như đánh vào đúng tử huyệt, chị bỗng khóc,