hằng ngày”. Thằng tôi nghe tin chỉ biết khóc mếu, ôm lấy mẹ mà tranh thủ ngửi nhớ kỹ cái mùi thơm của bà. Rồi tôi bảo với mẹ: – Hix mẹ ơi, vắng mẹ những 2 tuần con không chịu nổi đâu mẹ à … Mẹ có thể không đi được không ? – Sao lại nói thế hả con, công việc nhà trường giao cho, mẹ làm sao mà không dám làm … Thôi con ở nhà cố gắng … – Không được đâu mẹ à. “nó” quen phải có mẹ rồi. – nói rồi tôi chỉ xuống thằng em đang biểu tình. Mẹ tôi, quen với cái việc đấy rồi, mẹ vỗ vỗ vào nó mà thủ