chị lên dọn đồ. Nói là dọn, chứ toàn cời ra vứt lung tung. Vừa làm lại vừa căng thẳng nghe ngóng xem con bé có lên không. Nhỡ bị bắt gặp thì ngại lắm. Mỗi lần thế khi xuống dưới con bé đều nhìn chúng tôi cười nham hiểm. Có lần gấp gáp quá, chúng tôi nghĩ đã đóng cánh cửa kín rồi, nhưng không hiểu sao lúc đi ra thì cửa lại không đóng hẳn lại, cả hai cùng ngượng ngùng không rõ lý do, vì nhớ rằng cả 2 đã cùng đóng cửa rồi. Rồi nhỡ con bé nó nghe thấy những âm thanh rên rỉ, hoặc nó nhìn thấy cảnh