Thành! Yên tâm… em sẽ có cách để thoát!” Sau đó im bặt nguyên ngày cho đến sáng ngày thứ ba, lúc 2: 00 giờ sáng Thành chòm dậy nghe tiếng Nguyệt thở mạnh: “Chiếu tối nay… nhớ nhé… vào lúc 8h00 giờ… anh có mặt tại địa điểm cũ… hy vọng em thoát! Thương anh!!!” Sau ba ngày dài đằng đẵng, Thành nghe lòng như thiêu đốt, vì ngày mai hai vợ chồng hắn lên đường về Mỹ. Hắn mong chờ từng phút cho tới lúc đi đến chỗ Nguyệt hẹn. Thành lái xe gắn máy như bay. Sau khi dừng xe trông ngóng, mồ hôi rịn ra đầy