vẫn còn đỏ mắc cỡ. May sao có tiếng xe máy chạy vô nhà rồi chị em, cái bà có đôi mắt lẳng xuất hiện. Lại một sự ngạc nhiên và chuyên cứ thế tuôn ra. Thằng đệ và con ghẹ về. Mặt tươi hơn hớn. Chắc là làm được mấy phát rồi. Tối đấy 1 tin nhắn bay đi: Chúc em ngủ ngon! Tin bay lại: Anh ngủ nha. Em còn mấy việc chưa xong. Liên tiếp mấy hôm chỉ là hỏi thăm sức khỏe và chúc ngủ ngon. Đến hôm thứ năm: – Anh khó ngủ quá. – Sao vậy? – Anh muốn… – Muốn gì? – Muốn ôm em, cùng em… – Sao được. Muốn kỳ