thương, đôi lúc em đang cười nói với một người khác giới với ánh mắt rất vui vẻ thì ngay khi gặp tôi, ánh mắt của em khác hẳn, em tỏ vẻ như không quan tâm đến sự có mặt của tôi. Có lần tôi trách em vô tâm bởi vì mỗi lần tôi chở em về và chơi ở phòng trọ của em, đến tối thì chỉ có vài lần đầu em tiễn tôi xuống lầu, còn những lần sau em không tiễn tôi nữa. Hơn nữa, em không bao giờ nhắn tin hỏi thăm tôi đã chạy xe đạp về quận 10 chưa. Tôi hỏi em là tại sao lại như vậy? Em thở dài như hờn trách tôi,