của Ngọc Sương đáp lại, tôi đang lí nhí ngụm một ngụm nước xanh trong vào miệng rồi từ từ tôi phùng hai bên má mà thổi mạnh ra làm cho nước ở trong miệng phun ra như vòi rồng, kiểu mà hồi lúc nhỏ tôi thường hay chơi hay vui đùa ở bến sông khi tắm. Tôi tự cười một mình hồi tưởng lại thời tuổi mục đồng thì bất chợt tắt hẳn nụ cười mà lo lắng, tôi hốt hoảng nói lên: – Trời ạ! Sau em hông mặc đồ mà cởi ra hết vậy? – Anh yêu nói kỳ hôn! Người ta có mặc đồ mà bảo rằng hông có mặc đồ! Hì Hì Tôi nghe cô