đầu trở nên tinh ranh khi châm chọc lại: – Có chứ. Phần quan trọng nhất mà lại không rửa thì Vừa nói vừa đứng lên để cởi quần, nhưng chưa nói hết câu thì Hải cười cười, tay trái gãi đầu nhìn mẹ lúng túng. Bà Nga cũng cười theo khi nhìn cái quần đùi của Hải dựng lều như hôm qua. Do hôm qua đã cầm và sóc lọ rồi nên lần này bà Nga không còn ngại, bà vỗ yêu vào cái cục chìa ra trong quần rồi mắng: – Bố nhà anh! Hư lắm. – Hihimẹ cởi cho con đi. Hải cũng không hiểu sao mỗi lần mẹ chỉ chạm tay vào người