ái ngại nhìn mẹ với một câu hỏi lớn trong ánh mắt sao cô vẫn chưa về phòng trả lại không gian riêng tư cho cậu như mọi khi. Như đọc được ý nghĩ của cậu, với một cử chỉ dịu dàng quen thuộc, cô khẽ vuốt nhẹ mái tóc mượt của con trai… – Cũng lâu rồi, mẹ con mình không ngủ cùng nhau nhờ – cô nói với giọng hơi nũng nịu – hôm nay mẹ con mình ngủ cùng nhau đi, nhà rộng cũng chẳng có ai, thật trống trải – cô khẽ thở dài… Chiếc má phính ửng hồng làm cậu trở nên đáng yêu hết nấc. Chẳng biết từ chối thế