ra, tui đứng hình… – Á!!!!! – Từ từ… bình tĩnh… nghe tui giải thích… – Teo tờ rym rồi. – Đồ biến thái, đồ bệnh hoạn!!! Rồi ẻm vô tư hồn nhiên mà sút 2 trái banh(chắc các thím biết mà) thật mạnh. Ối mẹ ơi, cái cảm giác đó tui không thể nào quên, bể dái… Đau thấu trời. Tui muốn sùi luôn bọt mép, quỵ tại chỗ, hai tay ôm thằng em trai, ngước mặt lên cầu khẩn: – Xin em… đừng… – Đi ra liền đồ biến thái!!!Đi!!! – Chờ… hồi sức… cái -Tui thở hổn hển. Đoạn, con đó chạy ra ngoài nói gì đó với ông