không hề muốn. Mỗi sáng Tài và Tư Lắm đi đóng hàng, chiều về cả hai còn bày ra ăn nhậu làm cho Phấn phải vất vả hơn, tự nhiên cô thấy ghét cay ghét đắng kẻ phá bĩnh này, có lẽ thái độ của cô không qua được mắt Tư Lắm nên hắn thường né tránh cô. – Sáng nay bọn anh sẽ đóng đủ hàng để mai lên đường. Em đi chợ làm vài món ngon tối nay mình làm tiệc tiễn khách nghe. Nghe Tài nói xong Phấn chợt thấy nhẹ nhỏm như trút đi một gánh nặng khó chịu vì như vậy có nghĩa là cuộc sống thường nhật lại trở về, cô