thấy gì, sự vui vẻ thích thú như phát kiến thứ gì mới vẫn còn vương trên nét mặt. Con trai ngập ngừng nhận món đồ từ tay cô. Một sự xấu hổ rất khó tả của độ tuổi dở dở ương ương. Cậu vội vàng quay đi tránh ánh nhìn trìu mến của mẹ. Nhưng cậu không ghét món đồ ấy, từ đó cậu mặc nó mỗi ngày đến trường, thậm chí cả ở nhà, trừ lúc ngủ. Những thay đổi của cậu, mẹ cậu chỉ nhìn thấy bên ngoài, cô không thể chạm đến nội tâm sâu thẳm của một chàng trai đầy khó hiểu của tuổi dậy thì được. Rồi một hôm, sau