mưa gió lạnh lẽo, hắn cũng để ý Ngọc Sương có vẻ hơi lo lắng vì sợ, hắn ta bèn tỏ ra quan tâm và hỏi vợ tôi: – Em ơi! Hay chúng mình dừng lại công viên cây xanh này nghỉ mệt chút xíu đi, có được không nhỉ? Vợ tôi nghe hắn ta đề nghị như vậy thì trong lòng cảm thấy rất bất an và lo sợ, bởi vì trời mưa thì càng lúc càng to, còn bầu trời thì cũng sắp xế chiều rồi mà cô ấy vẫn còn lòng vòng ở đây chưa về nhà mình được. Cô ấy nhớ đến tôi và cô ấy khóc lóc thật là to, vợ tôi như thầm gọi tên tôi “Chồng